Những trường dành cho trẻ em tốt nhất!

Hà Nội  0901-844-885

Hồ Chí Minh 0938-034-089

Đồng hành cùng Summer Camp 2019 – Những khó khăn và trải nghiệm đáng nhớ!

Mùa hè trong ký ức của trẻ thơ bao giờ cũng là mùa vui nhất. Khi hoa phượng nở rộ khắp phố phường, tiếng ve kêu râm ran cũng là lúc các cô cậu học trò háo hức với những dự định, những kế hoạch cho bản thân mình. Và mùa hè cũng là mùa mà PHIL JUNIORS được rất nhiều các bậc phụ huynh và các bạn nhỏ tin yêu gửi gắm để giúp các con có thể có được những phút giây vui hè bổ ích.

Du học hè tiếng Anh tại Philippines những năm gần đây không còn xa lạ với các bạn nhỏ cùng quý vị phụ huynh vì những ảnh hưởng tích cực với trẻ như giúp nâng cao khả năng tiếng Anh, tạo cơ hội cho trẻ giao lưu bè bạn quốc tế, khám phá những vùng đất mới lạ… chính vì vậy mà hoạt động này đã thu hút hàng nghìn các bạn nhỏ tại Việt Nam tham gia. Để chuẩn bị cho chuyến đi của các em, PHIL ENGLISH đã lên các kế hoạch từ sớm, sắp xếp các nhân viên đồng hành chăm sóc các con, giúp các con có được sự thoải mái trong suốt chuyến đi.

Tuy nhiên, trong cuộc sống luôn có những điều bất ngờ xảy ra. Nếu nhìn nhận góc cạnh tích cực thì những điều bất ngờ đó lại cho ta bản lĩnh, kinh nghiệm, rèn cho ta sức mạnh để vượt qua khó khăn. Hãy cùng lắng nghe nhật ký của Emma – Một nhân viên của PHIL JUNIORS, kể về hành trình dẫn đoàn học viên tham gia trại hè 2019 nhé.

Nhật ký, ngày 29 tháng 05 năm 2019

Nhận nhiệm vụ dẫn đoàn từ Hà Nội tới Manila rạng sáng ngày 27/5 với mình lần này cũng không có gì to tát cả vì đây cũng không phải là lần đầu tiên mình dẫn đoàn. Năm ngoái mình cũng đã tham gia cùng anh Hiệp với hơn 60 bạn nhỏ từ Hà Nội tới Manila rồi. Quy mô lần này chỉ có 16 bạn và hỗ trợ mình còn có thêm bạn quản lý của trường CIEC và phụ huynh của một bạn nhỏ theo học trường E-ROOM. Với một người có nhiều kinh nghiệm bay như mình thì nhiệm vụ này theo đánh giá là cũng khá dễ dàng.

Sân bay quốc tế Nội Bài, 8pm ngày 26/5/2019

Mình đến sân bay từ khá sớm để cùng các nhân viên của PHIL JUNIORS chuẩn bị giấy tờ, hồ sơ, bánh, nước… một cách chu đáo trước khi các con cùng gia đình tới. Nhóm mình đã check in online trước cho mọi thành viên trong đoàn để nhanh chóng giúp các con hoàn thiện thủ tục một cách nhanh nhất. Bước hồ sơ trôi chảy không có một lỗi nào, cả đoàn cùng nhau chụp hình lưu niệm trước khi lên đường. Các bạn đều rất hớn hở cho dù là thời gian bay đêm, có thể là do lần đầu được ra nước ngoài, lần đầu được tự mình đi mà không cần bố mẹ. Mình cảm nhận khi nói chuyện cùng các em đều có gì đó “trưởng thành” hơn ngày thường.

cam-nhan-emma-3-an-toiĐoàn summer camp xuất phát từ Hà Nội ngày 27/5/2019

Bọn trẻ vẫy tay chào ba mẹ để bước vào khu vực xuất nhập cảnh, rồi vào phòng chờ bay. Mọi thứ đều diễn ra êm đẹp cho tới khi đồng hồ điểm báo đã tới giờ boarding time mà vẫn chưa có dấu hiệu gì của phi hành đoàn. Tại sân bay không hề có một thông báo gì từ nhân viên hang bay. Mình sốt ruột dặn bạn quản lý CIEC và bác phụ huynh quản lý các em để mình đi hỏi nhân viên. Khoảng 10 phút sau thì bọn mình nhận được thông báo về việc đổi cửa bay. Cả đoàn lại tất tả di chuyển từ cửa 130 sang cửa 133 một cách nhanh chóng. Tuy nhiên tới cửa này thì vẫn không thấy bất cứ dấu hiệu nào của hãng cho sự chuẩn bị bay.

Và thế là cả đoàn lại chờ đợi trong sự mệt mỏi. Bọn trẻ thì luôn miệng hỏi bao giờ bay hả cô? Phụ huynh thì nhắn tin bay chưa em? Và lúc đó mình đã linh cảm là có thể máy bay bị trễ giờ. Nhắn các phụ huynh rằng có thể máy bay đến trễ, bây giờ cũng muộn rồi phụ huynh cứ an tâm đi ngủ, bao giờ cô trò mình tới nơi mình sẽ cập nhật ngay thông tin cho mọi người. Và linh cảm của mình đã đúng khi chỉ ít lâu sau đó mình nhận được thông báo máy bay bị delay, nhưng hơi sốc là delay tận 7 tiếng đồng hồ tức là sáng mai mới bắt đầu bay từ Hà Nội và tới Manila lúc 12h trưa. Mà đáng lẽ ra là theo kế hoạch ban đầu giờ đó các con đã tới trường để nghỉ ngơi rồi.

Nhận được tin báo delay tới 7 tiếng đồng hồ, mình có chút lúng túng vì mọi kế hoạch của bên mình chuẩn bị trước đều bị phá vỡ. Theo kế hoạch cũ thì mình sẽ đến Manila để gặp người dẫn đoàn từ đầu Hồ Chí Minh để bàn giao các bạn tới Cebu nhập cùng đoàn đó, và giao hai bạn tới Bacolod cho quản lý trường E-ROOM và mình sẽ dẫn các bạn còn lại về Clark, theo học tại CIP. Tuy nhiên, bây giờ kế hoạch cũ đã không khả thi. Mọi lo lắng bắt đầu hiện hữu. Tuy nhiên nếu mình hoang mang thì sẽ làm các em và cả các phụ huynh cũng hết sức lo lắng. Chính vì thế hít thở sâu tự nhủ…Emma, hãy xử lý từng việc một!

Bước đầu tiên, mình thông báo với cả đoàn về sự cố delay của hãng. Nhắc các em hãy cố gắng ngủ vì trước mắt là một hành trình dài và chắc chắn là sẽ rất mệt mỏi. Tuy nhiên có vẻ bọn trẻ do chưa có kinh nghiệm thế nào là mệt mỏi với 2 chuyến bay dài nên ngoài một số em nghe lời thì một số khác vẫn dùng điện thoại, chơi điện tử để giết thời gian. Mình đã nhờ bác phụ huynh và bạn quản lý của CIEC đi cùng quán triệt để thu lại điện thoại và miễn cưỡng ép các em đi ngủ dù cho là cũng thương bọn trẻ ngủ trong tư thế thật là không thoải mái chút nào tại sân bay vì cũng không có giường chiếu êm như ở nhà.

Sau khi trấn an các em, và nhắn các phụ huynh cũng không nên quá lo lắng vì delay là một trong những điều rất bình thường của chuyến bay, có thể là do điều kiện thời tiết không tốt và để đảm bảo an toàn bay thì việc không khởi hành đúng giờ là một việc tốt hơn cứ miễn cưỡng bay trong tình trạng thời tiết xấu.

Khi các em đã say giấc, mình nhắn tin với tất cả quản lý trường về tình tình trạng bị delay để mọi người có phương án hỗ trợ mình tại đầu sân bay Manila và đưa các em về trường một cách nhanh nhất.

Trời Hà Nội rạng sáng 27/5 cũng đổ mưa rào. Thời gian này cũng chỉ còn vài chuyến bay đi nước khác nên hành khách cũng cứ thưa dần. Tiếng mưa hất vào ô cửa kính phòng chờ bay nghe rào rào, tiếng gió gào rú trong đêm như muốn chừng xé toạc ô cửa kính ra vậy. Cũng dặn lòng nên chợp mắt đi một chút để lấy sức ngày mai chiến đấu tiếp nhưng thật không an tâm về lũ nhỏ, thế là mình ngồi thức cả đêm để trông chừng.

4h sáng hôm sau, tất cả đã thấm mệt và bọn trẻ lăn quay ra ngủ.

6h sáng nhân viên hãng mang cơm nóng tới. mình tới đánh thức từng em dậy ăn để nạp năng lượng chuẩn bị cho chuyến bay. Mấy đứa nhỏ uể oải nói trong mơ ngủ rằng chưa muốn ăn và cũng không muốn dậy. Vì rằng đêm qua chúng đã có một đêm ngủ không ngon giấc. Nhưng biết sao được, 7:30 là bay rồi nên buộc các em phải dậy để ăn cho kịp giờ bay.

cam-nhan-emma-3-an-toi

Sau 7 tiếng chờ đợi thì chiếc máy bay Cebu Paciffic cũng chịu chuyển mình cất cánh cùng những tia nắng vàng của buổi ban mai.

Tạm biệt Hà Nội, xin chào Manila đó là những câu đầu tiên của bọn nhóc khi máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Manila của đất nước Philippines xinh đẹp. Dù cho có bị mệt mỏi một đêm nhưng bọn nhóc vẫn rất háo hức về một vùng đất mới.

Mình nhanh chóng đưa các em vào khu vực nhập cảnh, đóng phí sân bay và chuẩn bị hồ sơ. Bước nhập cảnh và lấy hành lý cũng rất ổn không có một lỗi nào cả.

Tới khi xuống tầng 1 lấy đồ xong và giờ là phút tách đoàn bay. Hai bạn đầu tiên tới Bacolod, quản lý trường E-ROOM đã chờ ở cửa một cách nồng hậu. 4 bạn về Clark cùng quản lý trường thì xe cũng đã đón sẵn. Bây giờ vấn đề chỉ là còn 10 bạn tới Cebu thôi. Dẫn các em lên lầu 3 để hỏi chuyến bay vì mình cũng chưa nhận được thông báo của hãng sẽ xếp bọn mình vào chuyến bay nào, các chuyến bay theo giờ cũ thì đã bị trễ. Trong lúc di chuyển đã dặn các em là hãy tập trung bám đoàn kẻo bị lạc vì phút mới sang các em chưa có sim bên Philippines mà wifi sân bay thì lại cực yếu và chỉ truy cập được trong vòng 1 giờ thôi. Ấy thế mà bọn trẻ thì bị phân tâm bởi những thứ mới lạ cho dù là đã dặn rất kỹ vẫn có 2 cô nàng hiếu kỳ tự ý tách đoàn dẫn đến việc mình đã phải tìm 2 cô bạn đó suốt 1 tiếng đồng hồ. Lúc tìm kiếm thực sự rất lo lắng vì các em lần đầu tới đây, các em sẽ không biết tìm ai để hỗ trợ, nhưng cũng rất bực bội trong lòng vì các em đã không nghe lời, và các bạn khác cũng đang rất mệt mỏi muốn kết thúc hành trình di chuyển một cách sớm nhất. Những tưởng khi tìm được 2 bạn rồi sẽ phải quát cho 1 trận đáng vậy mà gặp lại chúng nó câu đầu tiên mình nói là “Có sợ không em, đã có chị đây rồi, thôi mau chóng nhập đoàn để bay về trường nào” Nhiều lúc cũng muốn đóng vai ác quá mà nhìn thấy gương mặt hốt hoảng lo lắng trong giây phút đó mình lại không đành lòng.

Cũng chả hiểu hôm đó sao mà mọi thứ khó khăn cứ đến tới tấp với mình luôn. Đoàn mình lúc này gồm 12 người bao gồm 10 bạn nhỏ, mình và 1 bạn quản lý CIEC. Khi tới hỏi nhân viên hãng về chuyến bay mới của bọn mình thì nhân viên báo các chuyến bay trong ngày hôm đó tới Cebu đều đã full chỗ ngồi. Đoàn mình sẽ phải chuyến sang bay sáng mai. Tuy nhiên sáng mai thì cũng phải chia đoàn ra vì không còn chuyến nào có đủ chỗ cho 12 người nữa. Nhân viên hãng thông báo các chuyến sáng sớm mai cũng chỉ còn đủ cho 4 chỗ thôi và đoàn mình muốn bay sớm thì phải chia làm 3 đoàn nhỏ. Ôi thật sự là lúc đó mình cảm thấy rất bất lực, mệt mỏi và giận dữ. Dù là đã cố gắng giữ bình tĩnh xử lý mọi việc nhưng thấy sao mình nhỏ bé quá. Và tới đỉnh điểm thì mình đã khóc trước mặt cô nhân viên hãng. Nghĩ lại lúc đó thật buồn cười. Có thể lúc đó mình đã quá mệt mỏi và cũng chỉ mong sao đưa bọn nhỏ về trường càng sớm càng tốt vì nhìn chúng nó cũng đang rất mệt rồi. Lau nước mắt, hít thở sâu, nói bạn quản lý CIEC cho các em đi ăn tạm cái gì đó để lấy lại sức vì chắc tình hình này sắp xếp chuyến tiếp theo phải chờ nhân viên hãng xử lý thêm một thời gian dài. Khi các em đi ăn, mình cũng bắt đầu bình tĩnh hơn, tha thiết nói với nhân viên hãng làm ơn hãy sắp xếp cho chúng tôi có được một lịch trình bay tốt nhất và nhanh nhất. Và cuối cùng thì chốt phương án là về khách sạn gần đó nghỉ qua đêm và bay chuyến sáng sớm mai.

Mấy đứa trẻ được sắp xếp nghỉ tại khách sạn rất sang trọng gần sân bay. Hai đứa một phòng. Trước lúc ăn tối mình có dặn các em là mai bay sớm vì thế sau ăn tối mấy đứa tắm rửa sớm và đi ngủ,  tuyệt đối không chơi điện tử, để điện thoại báo thức đúng giờ. Mấy đứa nhỏ vâng dạ như một đoàn chim ri nhưng mình biết chúng hay để ngoài tai những gì mình nói và tập trung với nhiều thứ mới lạ nơi đây hơn.

cam-nhan-emma-3-an-toiBữa tối của các con tại khách sạn

Lại thêm một đêm nữa mình không dám ngủ vì rằng mỗi em ở một phòng riêng, ở một tầng riêng dù đã để điện thoại báo thức nhưng các bạn ấy mệt có khi cũng chả nghe tới báo thức. 12h đêm nhóm đầu tiên xuất phát. Mình đã tới gõ cửa từng phòng để đảm bảo không bạn nào bị trễ. Dặn dò 4 em theo chị quản lý CIEC thì nên tập trung di chuyển đừng bị lạc đoàn. Nhóm thứ 2 và thứ 3 thì đi cùng mình ra sân bay. Vì rằng trong đoàn đã có 3 bạn trên 15 tuổi và các bạn ấy đã tới học năm ngoái nhưng mình vẫn không yên tâm để các bạn ấy làm thủ tục một mình được. 7 cô trò lại chuẩn bị hành trang ra sân bay trong buổi trời còn tối. Tuy nhiên, Manila là thành phố đêm không có khái niệm ngủ, thành phố vẫn tấp nập còi xe cho dù là 3h sáng. Cho các em làm thủ tục check-in và gửi đồ xong thì dẫn đi ăn sáng. Mấy cu cậu đánh gọn bát mỳ bò và một cái bánh mỳ kẹp thịt. Ăn xong xoa bụng nói trời ơi một bát mỳ bò tính ra 80k tiền Việt, em thề là nếu ở Việt Nam em sẽ không bao giờ ăn. Những lúc thế thấy yêu tụi nhỏ quá. Chúng luôn có sự vô tư và hài hước khiến những lo lắng của mình cũng vơi bớt.

Sau một hành trình dài cuối cùng thì mấy cô trò cũng bắt được những tia nắng ban mai của thành phố Cebu năng động rồi. Trao tận tay các bạn cho quản lý trường… thở phào vì cuối cùng thì cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Kiếm một góc quán Starbuck để chờ giờ bay về văn phòng Clark thôi nào…

cam-nhan-emma-4-an-toi

2 hôm không ngủ cùng rất nhiều lo lắng nhưng lúc này đây mình tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nhận ra cuộc sống này thật thú vị. Luôn đưa ra cho mọi người những thử thách, và người bản lĩnh sẽ là người không bỏ cuộc. Qua đây, em cũng xin nhắn gửi tới các bậc phụ huynh rằng khi đã chọn dịch vụ của PHIL JUNIORS thì xin hãy cứ yên tâm rằng chúng em luôn sẵn sàng hỗ trợ, mang lại cho các bé những dịch vụ chăm sóc tận tâm và trách nhiệm nhất…

Chào hè 2019… Chúc các con có được những ký ức tuổi thơ thật là vui và ý nghĩa tại trại hè Philippines nhé.

Theo dõi Phil Juniors và kiểm tra thông tin về du học!

Facebook

Youtube